[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Nhưng những người khác dạy thì làm sao có thể như tỷ muội chúng ta chỉ dạy cho nhau, khắn khít tình cảm. Hơn nữa khi nãy ta đã nhìn qua, nét thêu sắc sảo như vậy, nhất định trước kia cô rất tài. Có thể dạy ta được không?
  • Triệu Sắc Sắc
    Triệu Sắc Sắc
    Nếu Thái tử phi đã nói vậy, vậy thì Triệu Sắc Sắc cũng chỉ đành tuân mệnh!
  • Nhìn thấy Tiểu Phong nũng nịu trước mắt nàng, Triệu Sắc Sắc dường như bị ai đó thôi miên, không tự chủ được mà đồng ý với Tiểu Phong. Bàn tay Tiểu Phong nhỏ nhắn, vậy mà khi phủ lên tay nàng khiến nàng vô cùng yên tâm, so với khi Lý Thừa Ngân nắm tay nàng, thậm chí nàng có phần còn thích hơn, ánh mắt chán ghét lúc trước cũng không còn mà hoà hoãn hơn rất nhiều...
  • Chờ đến khi nàng ta ý thức được, mới biết vừa rồi mình nói gì thì cũng đã muộn màng.
  • ***
  • Mùa xuân năm Nhâm Ngọ.
  • Xích Minh bấy giờ vốn là vùng đất hoang dã nằm ở Tây vực Trung Nguyên, cũng là tên gọi trước kia của Tây Châu. Nơi đây tứ bề hoang dã, rừng núi hữu tình, nam nhân Xích Minh tính tình khẳng khái, nữ tử Xích Minh thì lại là người phóng khoáng, tựa như một bình rượu đã ủ qua lâu năm.
  • Còn Cửu Côn quốc lại là Lễ Triều của mấy trăm năm về trước...
  • Chiến loạn nổ ra khắp nơi, chiến tranh kéo dài suốt mười năm ròng cuối cùng cũng sắp bước vào giai đoạn hồi kết. Khắp thảo nguyên bạt ngàn mênh mông, thây người chất thành từng đống, quạ kêu càng lúc càng dữ đội ở khắp nơi. Màu xanh mướt tươi tốt của thảo nguyên Xích Minh ngày nào bỗng chốc chìm trong ngọn lửa màu đỏ huyết đáng sợ. Vũ điệu Mi La dưới ánh trăng sáng nổi tiếng cũng chẳng còn, tiếng kèn Xích My cũng chẳng được vang lên một lần nào nữa, tất cả chỉ còn lại là những tiếng kêu ai oán thảm thiết, tiếng khóc than của người chinh phụ, mất chồng mất con, của những kẻ mùa màn thất bại, của những ai sắp sửa chẳng thể cầm cự thêm được nữa vì cái đói hoành hành.
  • Một đàn quạ đen chẳng biết từ đâu bay đến, xâu xé giành giật nhau một cái xác, cảnh tượng thật hãi hùng, nhìn sơ qua chẳng ai lại dám nghĩ rằng chỉ mười năm trước đây, nơi đây từng là nơi mua bán sầm uất, dân chúng ấm no hiền hòa. Một màu đen thâm trầm u ám phủ xuống, một màu đen của lòng tham vô tận, một màu đen của những con người màu lạnh trút xuống nơi đây, nhuộm cho cỏ cây vàng vọt, đất đai úa tàn.
  • Không khí càng nhìn lại chẳng tìm được một chút gì là hương vị của gió xuân cả.
  • Đoàn người vệ quân của Cửu Côn Quốc tiến càng về gần đến Trường Viên Thành mùi hôi thối từ những xác chết lại càng bốc lên dữ dội. Hoắc Tả - Nhị thiếu gia nhà Hoắc tướng quân dẫn đầu, bước chân vốn đang nhanh chóng bỗng chốc có chút e ngại, thoắt một cái, trong đoàn lại vang lên tiếng kêu thất thanh, hắn dừng bước, nhìn lại phía sau, một tên lính trong đoàn quân của hắn vì vấp phải xác chết bên đường mà vấp ngã. Hoắc Tả nheo mắt lại thật chặt, chân mày như dính sát lại với nhau, vô cùng khó chịu mà lên tiếng:
  • Hoắc Tả
    Hoắc Tả
    Phàm là nam nhân trong thiên hạ, chỉ được cúi đầu trước hoàng trượng và phụ thân phụ mẫu. Còn chưa đến tới căn cứ địa của bọn chúng, ngươi đã tiêu tan đi ý chí của một quân lính cần có?
  • Tên lính ngay lập tức đứng dậy, không dám chần chừ thêm chút nào nữa, dường như sơ rằng chỉ cần hắn khuỵu gối ở đó thêm một khắc nữa thì lưỡi đao bằng thép sắc bén kia sẽ đâm thẳng vào đầu gối ban nãy đã quỳ xuống của hắn.
  • Khí thế của Hoắc Tả rất lớn, lớn như của Hoắc Tướng quân khi bước ra chiến trường năm đó vậy, lại cộng thêm cái chết của huynh trưởng hắn - Hoắc Hác như càng tiếp thêm động lực cho bước chân như mãnh thủ. Hoắc Tả như một con hổ khát máu, chỉ cần nghe đến hai chữ Thụy Vũ là cả người liền nhanh chóng bừng bừng khí thế, sắc mặt đỏ ao, cả dáng người to lớn kệch cỡm lao đến như một con thú dữ không biết đã bị bỏ đói bao nhiêu lâu rồi.
  • Lần này lẽ ra hắn sẽ cùng với cha mình là Hoắc Tả một bước phá vỡ phòng tuyến của thành Trường Viên, thế nhưng chính hắn là người đã cầu xin Hoàng thượng cùng với cha, để hắn một mình dẫn binh đoàn tiến về phía trước, hắn tin rằng bản thân mình chắc chắn sẽ có thể thành công mang được ngọc ấn cùng đầu của Thụy Vũ về để tạ tội với đại huynh hắn, còn thề độc rằng nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, bản thân sẽ chẳng bao giờ bước nửa bước vào Cửu Côn Quốc.
  • Chỉ tiếc rằng Hoắc Tả là người quá hiếu thắng, chẳng chịu nhìn xem đối thủ Thụy Vũ mà hắn đang nói đến là người như thế nào. Có lẽ hắn đã quên rằng, nếu Hoắc Tả hắn là một con hổ dữ thì Thụy Vũ lại chính là một con rồng hung hãn ở trên cao, chỉ vô tình núp dưới bóng của một Tiểu công gia yếu ớt mà thôi. Năm đó, tin tức cả Châu Thành truyền tai nhau Tiểu công gia yếu đuối Thụy Vũ lại một đao vô cùng chuẩn chỉn, giết chết Hoắc Hác ngay dưới tán cây ngọc diệp đã chân động đến hơn ba tháng liền, bá tánh đều chẳng ai ngờ được một Tiểu công gia ngày ngày đọc sách viết chữ ở thư phòng, tướng mạo anh tuấn, đến một con kiến cũng chẳng dám giết lại một nhác đánh bại kẻ thù. Năm đó? Hoắc Tả nghiến răng nghiến lợi, nhớ đến đại ca trước kia dạy hắn võ công lại chỉ còn lại là một cái xác bất động.
  • Nhưng liệu Hoắc Tả còn nhớ, Hoắc Hác của năm năm về trước mạnh như thế nào cũng chẳng thể đánh thắng Thụy Vũ, vậy thì bây giờ ngay khi chiếc áo của Tiểu công gia được đường đường chính chính tháo xuống, vậy ai sẽ là người thua cuộc đây?
  • Hoắc Tả
    Hoắc Tả
    Đi, các huynh đệ nhanh lên, chỉ còn có hơn ba trăm dặm nữa chúng ta đã có thể chiếm trọn Xích Minh, bây giờ chúng ta đang chiếm thế thượng phong, nhất định phải thừa thắng xông lên, nhất định không được có một chút sai lầm nào!
  • Quân lính
    Quân lính
    Nhất định phải chiến thắng! Nhất định!
  • Giữa thảo nguyên lộng gió, tiếng của Hoắc Tả vọng lên khắp bốn bề, rồi lại chìm vào một khoảng không vô tận, xa xa dường như có người còn nghe thấy tiếng kèn Xích My đang vui đùa, đâu đó trong bóng hoàng hôn chập chờn mờ ảo, có kẻ còn mơ mơ hồ hồ nhìn thấy những nàng thiếu nữ của Xích Minh mặc một bộ hồng y, nhảy múa dưới ánh trăng Côn Lôn.
  • ***
  • Dưới những mái ngói đỏ đỏ cong cong xa xỉ uốn lượn theo một khối hình rồng, chẳng biết những bông hoa trà từ lúc nào đã nằm lại trên đó, chẳng nói chẳng rằng mà lặng lẽ khoe sắc, khoe hương. Màu trắng thuần khiết của hoa trà, điểm tô cùng màu trắng của tuyết dường như chẳng thể làm thuyên giảm mức độ xa hoa của nơi này.
  • Tương truyền rằng trước đó, Hoàng đế đang trị vì của Xích Minh Quốc đã phải mất hơn ba năm và hàng nghìn nhân lực mới có thể điểm thúy cho nơi ở của hắn rực rỡ thế này.
  • Một năm sau đó, trên đây lại xuất hiện thêm một tượng đá hình sư tử, bên ngoài vát một lớp vàng mỏng, càng nhìn lại càng khiến cho khung cảnh thêm phần chói lóa, chính là kiểu nhìn chẳng thấy thuận mắt một chút nào cả, hai vật thể đặt cạnh nhau càng nhìn càng thấy đối lập.
  • Mà nghe nói, bức tượng sư tử đó là do vị Quốc sư hắn tìm được, nói là để chấn giữ quốc gia, hưng thịnh nước nhà mà thực tế là một pháp sự để giữ lấy ngai vàng của một kẻ bất tài như thế. Đêm đó trên bầu trời xuất hiện hung tin, một vì sao xẹt ngang, tạt lấy vì sao Long mệnh, làm vì sao này lệch sang một bên. Mà trùng hợp là Hoàng đế cũng nằm mộng thấy một con rắn màu vàng chạy đến, cắn một phát vào chân mình.
  • Giữa thảo nguyên bao la rộng lớn, cung điện nguy nga tráng lệ mà gò bó, đối lập với tính cách phóng khoáng của con người nơi đây, càng nhìn lại càng thấy chói mắt, chẳng những không khiến người dân ngưỡng mộ mà người lại lại càng khiến oán khí càng lúc càng nặng nề hơn.
  • Chiến loạn năm thứ mười, Cẩn Sắc La Tông năm thứ mười ba, bỏ bê triều chính, dân chúng lầm than, oán khí gieo xuống khắp nơi.
  • Trước đây, tại thời trị vì của Cẩn Dụ La Tông Hoàng đế, người rất chăm dân, thương dân như con đẻ, xây cầu đắp đê ngăn chặn lũ lụt, quan tâm mùa màng, lại chủ trương giảm nhẹ thuế khấu, cần kiệm làm đầu, nói “không” với sa hoa phung phí, khẩu dụ ban xuống đều lấy dân làm gốc, luôn trọng người tài, quả thật là một vị vua được ca ngợi khắp mọi nơi. Thế nhưng, kẻ tài vẫn thường lắm bạt, năm thứ hai trăm ba mươi, tức hơn mười năm sau khi trị vị Xích Minh Quốc, Cẩn Dụ La Tông băng hà, gây biết bao đau thương cho dân chúng khắp nơi.
  • Mà người cũng chỉ có một vị Hoàng tử là Cẩn Minh, hắn năm đó vừa qua độ mười tám, vẫn còn thích trêu đùa, chẳng chú tâm cho việc triều chính, mà hoàng vị để trống quá lâu lại chẳng hợp tình hợp nghĩa, thế nên cuối năm hai trăm ba mươi, đầu năm hai trăm ba mươi mốt, phụng mệnh của Tiên Hoàng, người cuối cùng đã lên ngôi, tự là Cẩn Sắc La Tông, thế nhưng đây lại chính là thời kì mở đầu cho một tấn bi kịch của Xích Minh Quốc.
  • Tuy vậy, vẫn có rất nhiều giả thuyết được đặt ra về việc Tiên Hoàng băng hà, dù chẳng ai dám buông lời xằng bậy dưới trướng của Hoàng đế tại vị, nhưng ai nấy cũng đều có cho mình một đáp án, mà có lẽ trong đó, tính chính xác có khi lại còn cao hơn những gì được nhìn thấy mồn một.
  • Có rất nhiều đại thần trung thành nghi ngờ năng lực trị vì của Cẩn Minh, vậy nên đã ngầm điều tra sự việc, không hết lòng phò trợ. Cũng có kẻ bạo gan hơn, ra mặt chống đối, hoặc xin cáo mũ từ quan. Và dĩ nhiên kết quả thì ai cũng đã rõ mồn một, người nào cũng đều gặp phải những chuyện không may khiến cho Cẩn Sắc La Tông Hoàng đế hết sức “thương tiếc”.
  • Sau đó? Sau đó Tắc La Thụy Vũ cướp lấy ngôi vị này, chiếm thế thượng phong, uy nghiêm lẫm liệt chống lại quân xâm lược, chỉ mới mấy ngày đã làm chủ được pháo đài khiến Trung Nguyên rơi vào cảnh lao đao.
  • Tiểu quận chúa Lý Thanh Nghi khi ấy mới tròn mười sáu, vốn yếu đuối, hay mang bệnh tật nên được Thái thượng hoàng vô cùng nâng niu yêu chiều. Vậy mà lại được đưa sang hoà thân, hay làm "cống phẩm" thì đúng hơn để xin ngừng chiến tranh. Những chuỗi ngày sau đó, nàng làm vợ của Tắc La Thụy Vũ, nhưng món nợ máu vẫn còn, thế nên phải chịu cảnh tủi nhục, sống không bằng chết bên cạnh kẻ thù.
  • Tiểu Phong mơ hồ đứng đó nhìn mọi việc vừa trải qua, hệt như một cuộn phim tua chậm, phản chiếu lại một triều đại, mà nói đúng hơn chính là mối thù giữa Tây Châu và Trung Nguyên, tranh giành đấu đá, chẳng ai được vẹn toàn rút lui...
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Đó là đời trước của Tây Châu và Trung Nguyên, cách chúng ta ba đời đấy!
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Công chúa... Tiểu Phong... Sao cô lại đưa ta đến đây? Lần này không phải là mơ nữa chứ?
  • Tiểu Phong thật cười khổ, nhìn nàng không rời.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, mối hận này đã tồn tại suốt mấy đời, cuối cùng định sẵn sẽ kết thúc ở đời ta, nữ tử trung nguyên ấy chính là cô cô của thánh thượng bây giờ. Quyền lực... suy cho cùng cũng chỉ làm hại con người ta, để càng lún càng sâu... Thật thật giả giả, kì thực có nhiều chuyện buộc chúng ta phải nhìn kĩ mới quyết định, có đôi khi thứ trước mắt không phải là thật...
  • Nói rồi, Tiểu Phong thật lại một lần nữa biến mất, bỏ nàng lại một mình trước tường thành Trung Nguyên.
  • Một cơn gió chắc biết từ đâu kéo đến, vội vã đánh thức nàng khỏi giấc mơ quái dị.
14
Chương 32